Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

Chồng tôi không có điểm gì để chê

Sau khi đọc xong bài viết “Em yêu chồng, người đàn ông không chuẩn men”, tôi thấy mình giống như người vợ trong câu chuyện. Tôi và chồng quen nhau khi cùng làm việc chung trong một ngân hàng tại TP HCM. Khi đó tôi 24 tuổi, anh hơn tôi 3 tuổi. Anh làm quản lý, còn tôi là nhân viên (không phải nhân viên anh đang quản lý). Khi quen nhau, anh hay dẫn tôi về nhà chơi vào cuối tuần. Mỗi khi về quê, anh đều chở tôi ra chợ mua đồ ăn rồi tự mình làm thức ăn cho cả nhà. Anh bảo bố mẹ đi làm vất vả nên cuối tuần để bố mẹ nghỉ ngơi. Anh nấu ăn khá ngon, những khi sang nhà trọ anh chơi, tôi đều được ăn món ngon, chỉ phải phụ nhặt rau. Anh thường đi chợ một mình, nếu hôm nào tôi đi cùng thì chỉ đứng giữ xe, anh là người vào chợ mua thức ăn bởi biết cách chọn thức ăn tươi ngon. Anh khá quan tâm bạn gái, mỗi khi sinh nhật tôi hay vào dịp lễ, anh đều có quà (không phải quà đắt tiền), nhiều lúc anh làm tôi vô cùng bất ngờ và hạnh phúc.

Hơn 3 năm quen nhau và được gia đình hai bên ủng hộ, chúng tôi tiến đến hôn nhân. Ngày biết tôi mang bầu là ngày hạnh phúc nhất của hai vợ chồng. Từ lúc đó, anh càng chăm sóc tôi nhiều hơn. Anh đưa đón tôi đi làm mỗi ngày. Mỗi chiều gần hết giờ làm việc, anh đều gọi điện trước hỏi tôi thích ăn món gì để đi chợ mua sẵn. Sau khi đón tôi về nhà, tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi, anh hì hục trong bếp nấu ăn. Hai vợ chồng ăn xong tôi lại nghỉ ngơi còn anh rửa bát.

Rồi cũng tới ngày tôi sinh, anh hồi hợp chờ đợi bên ngoài phòng sinh. Mẹ tròn con vuông, gia đình hai bên đều mừng rỡ và người hạnh phúc nhất có lẽ là anh. Lúc tôi sinh, có cả bà nội và bà ngoại lên chăm trong bệnh viện. Anh cưng con lắm, mỗi khi các bà cho con uống sữa (do tôi sinh mổ nên thằng bé phải uống sữa công thức trong mấy ngày đầu sau sinh), anh đều bảo các bà ngồi cố định sẵn, rồi anh bế con chuyển cho chứ nhất quyết không để các bà bế con lên cho bú.

Sau một tuần hai mẹ con xuất viện về nhà nội để mẹ chồng chăm sóc. Anh vượt 25 km đi làm rồi về nhà mỗi ngày để được bên cạnh vợ con. Anh dặn dò mẹ đủ thứ về cách chăm sóc cháu mặc dù mẹ chồng đã có kinh nghiệm chăm rất nhiều cháu trước đó rồi. Cả nhà ai cũng cười và bảo chồng tôi giống đàn bà, chuyện gì cũng lo được hết. Sau khi vợ sinh được vài tháng, anh nghỉ làm và thành lập công ty riêng, công việc tiến triển tốt. Tôi vô cùng hạnh phúc vì có một người chồng "giỏi việc nước, đảm việc nhà" như anh. Ba mẹ tôi cũng rất thương anh, xem anh như con ruột. Mỗi khi anh đưa mẹ con tôi về ngoại đều ra đồng cắt cỏ cho bò ăn phụ ba tôi, phụ mẹ tôi nấu ăn cho gia đình (điều mà anh trai tôi cũng chưa làm được). Có những lúc biết mẹ tôi bệnh, anh âm thầm ra ngân hàng gửi tiền về cho ba mẹ mà không cho tôi biết. Sau này nghe ba kể tôi mới hay. Lúc đó, tôi thật sự cảm động và thương anh.

Anh là người sống rất tình cảm và yêu thương các thành viên trong gia đình. Điều tôi phục nhất đó là anh rất thương người đang trong hoàn cảnh khó khăn, kể cả những người lần đầu tiên gặp. Tôi thật sự hãnh diện về điều đó. Điều cuối cùng mà tôi muốn nói ở đây là nếu chị em nào chưa tìm được một nửa phù hợp hay những ai từng đổ vỡ trong tình yêu thì hãy tin rằng trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt đang tồn tại, họ có thể ở đâu đó xung quanh chúng ta. Những ai đang có trong tay hạnh phúc rồi hãy biết trân quý. Những lúc vợ chồng giận hờn, hãy nhớ đến những phút giây hạnh phúc để có thể dễ dàng bỏ qua cho nhau. Có được hạnh phúc có thể là do may mắn nhưng giữ được hạnh phúc hay không là do bản thân mình.

Ngọc



XEM THÊM http://ift.tt/2eFKc3W

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét